Xem Trộm Nhật Kí Của Bạn - Hãy Kể Về Một Lần Em Trót

Trong ngăn cam kết ức ngày ngày qua của mình,tôi có thể quên nhiều thứ nhưng cần thiết quên lần trót xem trộm nhật cam kết của Mai .

Bạn đang xem: Xem trộm nhật kí của bạn


Dàn ý

1. Mở bài:

– ai ai cũng đã từng mắc sai lầm.

– cùng với tôi, đó là 1 lần trót xem trộm nhật kí của bạn.

2. Thân bài:

– kể lại tình huống dẫn đến việc xem trộm nhật kí của bạn: Đến nhà bạn học nhóm; chũm hộ các bạn cặp sách…vô tình bắt gặp quyển nhật kí của bạn.

– kể lại cuộc đấu tranh nội tâm: có nên xem tuyệt không? ôm đồm cho phiên bản thân: Xem nhằm hiểu thêm về bạn, sự tò mò và hiếu kỳ đã chiến thắng, quyết định cầm quyển nhật kí rồi lộ diện xem (kể xen kẹt với miêu tả nội trung tâm bằng ngôn ngữ độc thoại).

– kể lại một vài nội dung được ghi vào nhật kí: yếu tố hoàn cảnh khó khăn hiện tại của gia đình bạn? cân nhắc của bạn về tình bạn, tình thầy trò?…

– kể lại trọng tâm trạng: Hiểu bạn, vỡ vạc lẽ ra nhiều điều, tự trách bạn dạng thân mình, ân hận vì hành động vội vàng, thiếu thanh lịch của mình, thấy xấu hổ, thầm xin lỗi chúng ta (kể đan xen với biểu lộ nội chổ chính giữa qua ngôn từ độc thoại).

3. Kết bài:

– tra cứu cảm với những người bạn sau sự việc ấy.

– Rút ra bài học kinh nghiệm ứng xử cho phiên bản thân.


bài mẫu

Bài tìm hiểu thêm số 1

căn hộ của tôi khá bừa bộn, sách vở vật dụng để lung tung. Để tìm một cái gì đó, bao gồm khi tôi cần mất cả giờ đồng hồ. Tuy nhiên, vẫn đang còn một thứ mà tôi không khi nào để sai chỗ, nó luôn luôn trong đầu óc của tôi bất cứ tói bao gồm quên đi phần đa thứ không giống chăng nữa. Đó chính là bức ảnh tôi và Mai chụp chung năm nào.


Mai là cô bạn nữ thân thiết nhất của tôi. Chúng tôi chơi với nhau trường đoản cú hồi còn nhỏ xíu xíu nên tôi hiểu rất rõ Mai. Về Mai, ai ai cũng phải vượt nhận các bạn rất xinh cùng dễ mến. Mái tóc lâu năm thướt tha và đen mượt bao phủ lấy khuôn mặt trái xoan, đôi lông mày chậm rãi và chiếc miệng chúm chím dễ thương làm sao! Thông minh, học tập giỏi, khéo tay khiến cho tôi càng hãnh diện về bạn. Và hơn cả, Mai lại sống hết sức tình cảm. Chúng tôi đi đâu cũng đi cùng nhau. Tôi tuyệt sang bên Mai chơi cũng giống như bạn hay mang đến thăm tôi. đều lần quan sát thấy bố mẹ Mai chăm sóc cho bạn, tôi cảm thấy cuộc sống đời thường của Mai niềm hạnh phúc biết nhịn nhường nào, chắc hẳn rằng còn rộng tôi.

Một lần, tôi cho nhà Mai mượn sách. Mai bảo tôi cứ tìm dễ chịu còn bản thân xuống làm bánh. Cả một tủ sách khiến tôi hoa cả mắt. Mải kiếm tìm kiếm đề nghị tôi lỡ có tác dụng rơi một quyển sách. Tôi cúi người xuống nhặt, ra là quyển: cuộc sống đời thường hạnh phúc. Biết rõ Mai tuy nhiên tôi không hiểu nhiều cuốn truyện nhạt nhẽo này thu hút bạn sinh sống điểm nào. Khi chứa nó vào tủ tôi phát hiển thị một kẽ hở nhỏ tuổi cạnh kệ sách. “Cái gì vậy nhỉ!” Tôi hiếu kỳ nghĩ thì thầm và núm lôi nó ra, một quyển sổ cũ kĩ, tôi xuất hiện thêm xem. Không! Đó là nhật kí của Mai! Tôi nhanh chóng gập lại ngay cùng định nhằm vào địa điểm cũ. Tuy vậy tôi ý muốn biết rõ thêm về Mai, rằng nguyên nhân bạn lại mê thích đọc cuốn cuộc sống thường ngày hạnh phúc, tôi không chống được tay bản thân mở cuốn sổ, mắt mình đọc nó. Tôi đã nỗ lực nhưng đôi mắt tôi vẫn dán vào. “Trời ơi! Lẽ như thế nào lại vậy! Lẽ làm sao Mai...”. Đang đọc thốt nhiên tôi nghe thấy giờ “xoảng”, tôi quay đầu lại: Mai! Tay tôi run bắn, cuốn nhật kí rơi bộp xuống đất. Mai chạy về phía tôi, nhặt vội cuốn sổ. Tôi đứng trân trân, người bất động, không nói được lời nào. Tôi chỉ lưu giữ ánh non rưng rưng, Mai nhìn tôi, đầy tức giận, môi run rẩy: “Đi ra ngay!”


Tôi chạy vụt đi, lòng nặng nằn nì vô cùng.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mai khó chịu như vậy. Tôi chạy, chạy như điên góc nhìn ấy, tôi ước ao khóc quá. Tôi siêu sợ, sợ sự khó chịu Mai ném đến tôi, hại cả chủ yếu việc mình vừa làm, về mang đến nhà, tôi đóng góp sập cửa ngõ phòng lại. Tôi thở hổn hển, chân tôi đứng không vững nữa, tôi bần thần ngồi xuống ghế như thiếu tín nhiệm chuyện vừa xảy ra. Lúc bình tĩnh lại, tôi trường đoản cú trách mình lý do lại có tác dụng như vậy. “Tại sao tôi lại không chiến thắng được tính hiếu kỳ của mình? tại sao?...”. Tôi buồn bực quăng cả ông xã sách trên bàn xuống đất. Sự hổ ngươi và ân hận hận làm cho tôi day dứt, ko yên.

Đêm đó, tôi cứ è trọc mãi - tôi ước gì chuyện kia chưa khi nào xảy ra vì ngày mai chúng tôi lại cùng nhau đi học. Tôi lưu ý đến miên man, duy nhất là về chuyện mái ấm gia đình Mai. Tôi ghi nhớ lại rất nhiều trang nhật kí đầy nước đôi mắt trong cuốn sổ ấy, làm sao tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng rằng gia đình Mai không thể hạnh phúc, rằng xuyên ngày Mai luôn luôn phải nghe hồ hết trận cự cãi của ba mẹ. Tôi không tin tưởng vào rất nhiều gì tôi đã đọc. Càng nghĩ, tôi càng tưởng tượng ra trọng điểm trạng Mai và tôi càng thương Mai hơn, chắc rằng bạn đơn độc và cực khổ lắm, rất có thể Mai còn lo lắng cho mọi gì sắp xẩy ra nữa. Vậy nhưng mà tôi đã từng có lần cho rằng mình nắm rõ Mai. Tôi muốn chia sẻ cùng Mai biết bao nhiêu, muốn yên ủi và làm cho hòa cùng với bạn. Tuy thế tôi lo lắng rằng Mai vẫn trách móc, giận tôi. Bạn sẽ không nói cùng với tôi một lời như thế nào nữa, hoàn toàn có thể lắm chứ. Duy trì trong bản thân một kín quá lớn, tôi tự nghĩ giỏi mình nên share cùng ai khác. Tôi rất có thể vơi đi phần nào và chúng ta khác đang thông cảm cùng với Mai. Nhưng lại tôi không làm cho được, tôi sẽ không cho phép mình ứng xử vậy. Tôi đã cố tình xen vào sự đau khổ Mai hằng đựng giữ, giờ đồng hồ lại mong muốn phơi bày, để lộ ra ư? Vậy tôi đâu còn là một bạn của Mai nữa. Cùng cứ thế, hết con đường này mang lại đường không giống tôi nghĩ mang lại mình biện pháp đi mà sau cuối vẫn ko sao thoát khỏi sự nạp năng lượng năn. Day dứt.

sáng hôm sau, tôi đi học một mình, Mai vẫn giận tôi, bạn né tránh và không thì thầm với tôi. Tôi đã siêu quyết trung tâm đến xin lỗi Mai, nhưng mà rồi tôi lại sợ, sợ chú ý lại vẻ mặt tức giận của Mai tôi cũng kiêng Mai luôn.

Sau hôm đó, tôi trường đoản cú thuyết phục mình vẫn đến gặp gỡ Mai. Nhưng hai hôm, rồi tía hôm sau, Mai chưa đến lớp, Tôi rất băn khoăn lo lắng đang định đến nhà Mai thì tôi thấy Mai đứng trước cửa nhà:

Ngày mai, mình đang đi thành phố sài gòn cùng mẹ. Tạm biệt Bình! Mai nói nội địa mắt. “Trời!” - tôi thốt lên khe khẽ - “Sao lại vậy?”. Tôi đứng lặng đi chú ý Mai cơ mà ứa nước mắt.

Ghì chặt mấy quyển sách trong tay, Mai nói trong giờ nấc:

- Bố mẹ mình li hôn rồi!

Tai tôi như nghe ko rõ nữa, Mai sắp ra đi ư, ra khỏi tôi mãi ư, về sau tôi bao gồm còn gặp mặt lại Mai nữa không, tôi không muốn nghĩ tiếp. Tất cả điều gì đấy thôi thúc trong tâm tôi, tôi bật ra, ko chút kìm nén.

- Mai, bản thân xin lỗi, bản thân không cố tình đâu... Chi vì...

nói tới đấy, tôi thổn thức. Trong lòng tôi, sự ân hận hận đang vơi nhiều, chỉ còn sự xót xa và cảm xúc mất mát, mất một cái gì đấy thật béo lao.

Mai chú ý tôi, ánh mắt đầy lưu giữ luyến, chúng ta gật đầu, giọng xúc động:

- Chúng ta vẫn là bạn - Mai nói không chút ngập ngừng.

Hai công ty chúng tôi xích sát lại nhau hơn. Mai cùng tôi đã cảm giác điều gì quý độc nhất vô nhị ở tình bạn. Thứ 1 tiên, bao gồm Mai vẫn lau nước đôi mắt trước:

- Mình không bi hùng nữa đâu, cậu cũng đừng bi lụy Bình à. Mình còn biết từng nào điều ý muốn nói với cậu cơ mà.

Đến dịp này, tôi cảm giác như mình đã lãng phí không ít thời gian. Mai đâu còn sống với tôi lâu nữa. Tôi lau nước mắt, dắt tay Mai vào nhà.

công ty chúng tôi đã nói cùng nhau biết bao chuyện, cơ mà tuyệt nhiên không có ai nhắc đến chuyện bi thảm của Mai. Rộng ai hết, tôi hiểu rằng chính mình phải tạo nên Mai tin ở phần đa điều tốt đẹp, tin sinh hoạt tương lai tươi vui hơn. Những nỗi bi thương với Mai đã qua đi theo năm tháng, tôi chỉ mong rằng tình chúng ta tôi dành cho Mai sẽ có tác dụng vơi đi phẫn làm sao nỗi bi thương của ban cơ hội này. Chợt, tôi thấy quyển truyện cuộc sống thường ngày hạnh phúc, tôi bắt đầu hỏi:

- Mình hỏi một chút được không! Sao cậu dường như mê cuốn truyện này thế?

- Nó tẻ nhạt thật đấy, đúng là quanh đi lẩn quất lại cũng chỉ nói về cuộc sống thường ngày của một gia đình. Nhưng, Bình ạ, nó lại rất thu hút mình, bởi vì đọc nó, mình cảm hứng như được sinh sống trong một mái ấm gia đình thực sự, được cảm giác sự yêu thương thương, che chắn của ba mẹ... Ra là vậy, giờ đồng hồ tôi new hiểu trên sao.

- Đi cùng với mình một chút - Mai nuốm tay áo tôi kéo đi. Cuối cùng, cửa hàng chúng tôi cũng cho được căn vườn sau bên Mai, nơi chúng tôi vẫn thường vui đùa hồi bé. Mai đến một gôc cây to, đào lên một cái hộp fe rồi nói:

- Từ bé, mình đã cất giấu mọi kỉ niệm bi lụy vào đây, hiện thời mình sẽ cất quyển sổ này, cất đi số đông nỗi buồn, Bình ạ!

Nói xong, Mai bỏ cuốn sổ vào hộp, chôn lại dưới gốc cây.


Mình sẽ đi xa, mình vẫn sống một cuộc sống đời thường mới. Mình không thích ai đọc lại gần như trang nhật kí ấy. Chúng sẽ sinh sống lại đây, thêm với khu nhà ở này. Khi nào Bình buồn, cậu cứ mang lại đây. Mình tin cội cây này để giúp đỡ cậu vơi đi nỗi buồn đấy.

Xem thêm: 9+ Cách Đắp Mặt Nạ Vitamin E An Toàn Tại Nhà

Tôi im lặng ngắm số đông tán cây, liệu cây có hiểu hầu như điều Mai nói không? Tôi nỗ lực tay Mai - “Chúng ta mãi là bạn, là bạn bè thiết!”, tôi nhủ thầm.

Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng tôi. Hôm sau, Mai bay vào thành phố sài thành cùng mẹ.

mẩu truyện năm nào luôn sống vào tôi, tôi vẫn mong mỏi có dịp gặp mặt lại Mai và luôn luôn cầu muốn Mai có cuộc sống thường ngày hạnh phúc.

chọn lớp toàn bộ Mẫu giáo Lớp 1 Lớp 2 Lớp 3 Lớp 4 Lớp 5 Lớp 6 Lớp 7 Lớp 8 Lớp 9 Lớp 10 Lớp 11 Lớp 12 ĐH - CĐ
chọn môn toàn bộ Toán thứ lý Hóa học viên học Ngữ văn giờ đồng hồ anh lịch sử Địa lý Tin học công nghệ Giáo dục công dân Âm nhạc thẩm mỹ Tiếng anh thí điểm lịch sử hào hùng và Địa lý thể thao Khoa học tự nhiên và thoải mái và buôn bản hội Đạo đức bằng tay thủ công Quốc phòng an toàn Tiếng việt Khoa học tự nhiên và thoải mái
*

lựa chọn lớp tất cả Mẫu giáo Lớp 1 Lớp 2 Lớp 3 Lớp 4 Lớp 5 Lớp 6 Lớp 7 Lớp 8 Lớp 9 Lớp 10 Lớp 11 Lớp 12 ĐH - CĐ
chọn môn tất cả Toán thiết bị lý Hóa học viên học Ngữ văn giờ đồng hồ anh lịch sử vẻ vang Địa lý Tin học technology Giáo dục công dân Âm nhạc mỹ thuật Tiếng anh thí điểm lịch sử vẻ vang và Địa lý thể thao Khoa học thoải mái và tự nhiên và làng mạc hội Đạo đức bằng tay thủ công Quốc phòng bình an Tiếng việt Khoa học thoải mái và tự nhiên
toàn bộ Toán đồ gia dụng lý Hóa học viên học Ngữ văn giờ đồng hồ anh lịch sử vẻ vang Địa lý Tin học technology Giáo dục công dân Âm nhạc thẩm mỹ Tiếng anh thí điểm lịch sử vẻ vang và Địa lý thể dục Khoa học tự nhiên và làng hội Đạo đức thủ công bằng tay Quốc phòng bình an Tiếng việt Khoa học tự nhiên
*

*

*

Căn phòng của tớ khá bừa bộn, sách vở vật dụng để lung tung. Để tìm một chiếc gì đó, bao gồm khi tôi buộc phải mất cả tiếng đồng hồ. Mặc dù nhiên, vẫn có một thứ nhưng tôi không bao giờ để sai chỗ, nó luôn luôn trong đầu óc của tôi bất kể tói tất cả quên đi phần đông thứ không giống chăng nữa. Đó chính là bức hình ảnh tôi với Mai chụp thông thường năm nào.

Mai là cô nữ giới thân thiết duy nhất của tôi. Chúng tôi chơi cùng với nhau trường đoản cú hồi còn bé xíu xíu đề nghị tôi hiểu rất rõ ràng Mai. Về Mai, người nào cũng phải thừa nhận chúng ta rất xinh cùng dễ mến. Mái tóc dài thướt tha và black mượt bao phủ lấy khuôn khía cạnh trái xoan, song lông mày lử đử và cái miệng chúm chím đáng yêu làm sao! Thông minh, học giỏi, khéo tay khiến tôi càng hãnh diện về bạn. Với hơn cả, Mai lại sống hết sức tình cảm. Shop chúng tôi đi đâu cũng đi thuộc nhau. Tôi tuyệt sang đơn vị Mai chơi cũng như bạn hay mang lại thăm tôi. Hầu như lần chú ý thấy bố mẹ Mai chăm sóc cho bạn, tôi cảm thấy cuộc sống của Mai hạnh phúc biết nhịn nhường nào, có lẽ còn hơn tôi.

Một lần, tôi mang đến nhà Mai mượn sách. Mai bảo tôi cứ tìm thoải mái và dễ chịu còn bản thân xuống có tác dụng bánh. Cả một tủ sách khiến cho tôi hoa cả mắt. Mải search kiếm nên tôi lỡ làm cho rơi một quyển sách. Tôi cúi người xuống nhặt, ra là quyển: cuộc sống thường ngày hạnh phúc. Biết rõ Mai cơ mà tôi không hiểu cuốn truyện nhạt nhẽo này thu hút bạn ở điểm nào. Khi cất nó vào tủ tôi phát chỉ ra một kẽ hở nhỏ dại cạnh kệ sách. “Cái gì vậy nhỉ!” Tôi tò mò nghĩ thầm và cụ lôi nó ra, một quyển sổ cũ kĩ, tôi xuất hiện thêm xem. Không! Đó là nhật kí của Mai! Tòi nhanh nhẹn gập lại ngay cùng định nhằm vào chỗ cũ. Nhưng mà tôi mong muốn biết rõ thêm về Mai, rằng tại sao bạn lại thích đọc cuốn cuộc sống hạnh phúc, tôi không ngăn được tay bản thân mở cuốn sổ, mắt mình hiểu nó. Tôi đã cố gắng nhưng mắt tôi vẫn dán vào. “Trời ơi! Lẽ như thế nào lại vậy! Lẽ làm sao Mai...”. Đang đọc bỗng dưng tôi nghe thấy giờ “xoảng”, tôi xoay đầu lại: Mai! Tay tôi run bắn, cuốn nhật kí rơi bộp xuống đất. Mai chạy về phía tôi, nhặt vội cuốn sổ. Tôi đứng trân trân, người bất động, không nói được lời nào. Tôi chỉ lưu giữ ánh mát rưng rưng, Mai nhìn tôi, đầy tức giận, môi run rẩy: “Đi ra ngay!”

Tôi chạy vụt đi, lòng nặng nài nỉ vô cùng.

Đó là lần trước tiên tôi thấy được Mai khó chịu như vậy. Tôi chạy, chạy như điên ánh nhìn ấy, tôi mong muốn khóc quá. Tôi vô cùng sợ, hại sự tức giận Mai ném mang đến tôi, sợ cả thiết yếu việc tôi vừa làm, về mang lại nhà, tôi đóng sập cửa phòng lại. Tôi thở hổn hển, chân tôi đứng ko vững nữa, tôi lần thần ngồi xuống ghế như hoài nghi chuyện vừa xảy ra. Lúc yên tâm lại, tôi từ bỏ trách mình vì sao lại có tác dụng như vậy. “Tại sao tôi lại không thành công được tính tò mò và hiếu kỳ của mình? tại sao?...”. Tôi buồn phiền quăng cả ông chồng sách bên trên bàn xuống đất. Sự hổ ngươi và hối hận có tác dụng tôi day dứt, không yên.

Đêm đó, tôi cứ nai lưng trọc mãi - tôi ước gì chuyện kia chưa lúc nào xảy ra vì ngày mai công ty chúng tôi lại cùng cả nhà đi học. Tôi suy xét miên man, tuyệt nhất là về chuyện mái ấm gia đình Mai. Tôi ghi nhớ lại gần như trang nhật kí đầy nước mắt trong cuốn sổ ấy, làm thế nào tôi có thể tưởng tượng rằng mái ấm gia đình Mai không hề hạnh phúc, rằng xuyên suốt ngày Mai luôn phải nghe đầy đủ trận cãi vã của cha mẹ. Tôi không tin vào phần đa gì tôi đã đọc. Càng nghĩ, tôi càng tưởng tượng ra chổ chính giữa trạng Mai cùng tôi càng yêu đương Mai hơn, chắc hẳn bạn đơn độc và đau buồn lắm, có thể Mai còn khiếp sợ cho gần như gì sắp xảy ra nữa. Vậy nhưng mà tôi đã từng cho rằng mình làm rõ Mai. Tôi muốn share cùng Mai biết bao nhiêu, muốn yên ủi và có tác dụng hòa với bạn. Dẫu vậy tôi lo lắng rằng Mai vẫn trách móc, giận tôi. Các bạn sẽ không nói cùng với tôi một lời nào nữa, rất có thể lắm chứ. Giữ lại trong mình một bí mật quá lớn, tôi tự nghĩ tuyệt mình nên share cùng ai khác. Tôi hoàn toàn có thể vơi đi phần nào và các bạn khác đã thông cảm với Mai. Nhưng mà tôi không có tác dụng được, tôi đang không có thể chấp nhận được mình xử sự vậy. Tôi đã cố tình xen vào sự khổ sở Mai hằng chứa giữ, giờ đồng hồ lại mong phơi bày, để lộ ra ư? Vậy tôi đâu còn là một bạn của Mai nữa. Cùng cứ thế, hết mặt đường này đến đường khác tôi nghĩ mang đến mình biện pháp đi mà sau cuối vẫn không sao thoát ra khỏi sự nạp năng lượng năn. Day dứt.

Sáng hôm sau, tôi tới trường một mình, Mai vẫn giận tôi, bạn né tránh và không rỉ tai với tôi. Tôi đã cực kỳ quyết trung ương đến xin lỗi Mai, mà lại rồi tôi lại sợ, sợ nhìn lại vẻ mặt giận dữ của Mai tôi cũng kị Mai luôn.

Sau hôm đó, tôi từ bỏ thuyết phục mình sẽ đến gặp mặt Mai. Tuy nhiên hai hôm, rồi cha hôm sau, Mai không tới lớp, Tôi rất lo lắng đang định cho nhà Mai thì tôi thấy Mai đứng trước cửa ngõ nhà:

Mai, mình sẽ đi tp sài gòn cùng mẹ. Tạm biệt Bình! Mai nói trong nước mắt.

“Trời!” - tôi thốt lên khe khẽ - “Sao lại vậy?”. Tôi đứng im đi nhìn Mai cơ mà ứa nước mắt.

Ghì chặt mấy cuốn sách trong tay, Mai nói trong giờ nấc:

Bố người mẹ mình li hôn rồi!

Tai tôi như nghe không rõ nữa, Mai sắp ra đi ư, rời ra khỏi tôi mãi ư, trong tương lai tôi bao gồm còn gặp mặt lại Mai nữa không, tôi không muốn nghĩ tiếp. Có điều nào đó thôi thúc trong tâm tôi, tôi nhảy ra, ko chút kìm nén.

Mai, bản thân xin lỗi, mình không cố ý đâu... Bỏ ra vì...

Nói mang lại đấy, tôi thổn thức. Trong thâm tâm tôi, sự hối hận hận sẽ vơi nhiều, chỉ từ sự xót xa và cảm giác mất mát, mất một cái nào đấy thật phệ lao.

Mai nhìn tôi, góc nhìn đầy giữ luyến, các bạn gật đầu, giọng xúc động:

Chúng ta vẫn là bạn - Mai nói không chút ngập ngừng.

Hai chúng tôi xích sát lại nhau hơn. Mai cùng tôi đã cảm thấy điều gì quý độc nhất ở tình bạn. đầu tiên tiên, thiết yếu Mai vẫn lau nước đôi mắt trước:

Mình không bi ai nữa đâu, cậu cũng đừng bi thương Bình à. Bản thân còn biết từng nào điều mong mỏi nói cùng với cậu cơ mà.

Đến lúc này, tôi cảm xúc như tôi đã lãng phí không ít thời gian. Mai đâu còn sinh sống với tôi thọ nữa. Tôi vệ sinh nước mắt, dìu đi Mai vào nhà.

Chúng tôi đã nói với nhau biết bao chuyện, mà lại tuyệt nhiên không một ai nhắc cho chuyện bi hùng của Mai. Rộng ai hết, tôi hiểu rõ rằng chính bản thân phải khiến cho Mai tin ở những điều giỏi đẹp, tin sinh hoạt tương lai tươi vui hơn. đầy đủ nỗi bi thảm với Mai vẫn qua theo năm tháng, tôi chỉ mong rằng tình bạn tôi giành riêng cho Mai sẽ làm cho vơi đi phẫn nào nỗi bi ai của ban thời điểm này. Chợt, tôi thấy quyển truyện cuộc sống hạnh phúc, tôi bắt đầu hỏi:

Mình hỏi một chút ít được không! Sao cậu dường như mê cuốn truyện này thế?

Nó tẻ nhạt thiệt đấy, đúng là quanh đi quẩn lại cũng chỉ nói về cuộc sống thường ngày của một gia đình. Nhưng, Bình ạ, nó lại rất thu hút mình, do đọc nó, mình cảm xúc như được sống trong một mái ấm gia đình thực sự, được cảm giác sự yêu thương thương, bảo hộ của tía mẹ...

Ra là vậy, giờ đồng hồ tôi bắt đầu hiểu tại sao.

Đi với mình một chút - Mai nắm tay áo tôi kéo đi. Cuối cùng, shop chúng tôi cũng mang lại được vườn sau đơn vị Mai, nơi chúng tôi vẫn thường vui chơi hồi bé. Mai cho một gôc cây to, đào lên một mẫu hộp fe rồi nói:

Từ bé, mình đã cất giấu những kỉ niệm bi quan vào đây, hiện nay mình sẽ đựng quyển sổ này, cất đi những nỗi buồn, Bình ạ!

Nói xong, Mai bỏ cuốn sổ vào hộp, chôn lại dưới cội cây.

Mình đang đi xa, mình đã sống một cuộc sống đời thường mới. Mình không muốn ai gọi lại hầu hết trang nhật kí ấy. Chúng sẽ ở lại đây, gắn với khu nhà ở này. Bao giờ Bình buồn, cậu cứ mang đến đây. Mình tin nơi bắt đầu cây này để giúp đỡ cậu vơi đi nỗi ảm đạm đấy.

Tôi lạng lẽ ngắm những tán cây, liệu cây tất cả hiểu đầy đủ điều Mai nói không? Tôi cầm tay Mai - “Chúng ta mãi là bạn, là bạn bè thiết!”, tôi nhủ thầm.

Đó là cuộc trò chuyện cuối cùng của bọn chúng tôi. Hôm sau, Mai cất cánh vào thành phố sài gòn cùng mẹ.

Câu chuyện năm nào luôn sống trong tôi, tôi vẫn ý muốn có dịp chạm chán lại Mai và luôn luôn cầu muốn Mai có cuộc sống hạnh phúc.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

x

Welcome Back!

Login to your account below

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.