Bạn đang xem: Thơ tình của xuân diệu (phần 1) tình yêu là
1. Xa cách
Lời bài thơ:
Có một bận em ngồi xa anh quá
Anh bảo em ngồi xích lại ngay gần hơn
Em xích gần thêm một chút: anh hờn.
Em ngoan ngoãn xích sát thêm chút nữa.
Anh chuẩn bị giận. Em mỉm cười, vội vàng vã
Đến kề anh, cùng mơn trớn: “em đây!”
Anh vui liền, nhưng bỗng nhiên lại bi quan ngay.
Vì anh nghĩ: thế vẫn còn đó xa lắm.
Đôi đôi mắt của tín đồ yêu, ôi vực thẳm!
Ôi trời xa, vừng trán của người yêu!
Ta thấy gì đâu sau sắc đẹp yêu kiều
Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.
Dầu tin tưởng: thông thường một đời, một mộng.
Em là em, anh vẫn tiếp tục là anh.
Có thể như thế nào qua Vạn Lí ngôi trường Thành
Của nhị vũ trụ chứa đầy bí mật.
Thương lưu giữ cũ trôi theo tháng ngày mất
Quá khứ anh, anh không nhắc thuộc em.
Linh hồn ta u ẩn tựa ban đêm,
Ta không thấu, nữa là ai thấu rõ.
Kiếm mãi, nghi hoài, hay tị bóng gió
Anh mong muốn vào dò xét giấc em mơ.
Nhưng anh cất em hầu như mộng không ngờ
Cũng như em giấu đa số điều quá thực…
Hãy giáp đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!
Hãy trộn nhau song mái tóc ngắn dài!
Những cánh tay! Hãy quấn riết song vai!
Hãy dâng cả tình thương lên sóng mắt!
Hãy khăng khít phần đa cặp môi thêm chặt
Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;
Trong say sưa, anh đã bảo em rằng:
“Gần thêm nữa! Thế vẫn còn đấy xa lắm!”.
Một nét xinh trong thơ tình Xuân Diệu là sự trăn trở về sự việc gắn kết lâu hơn của đôi trai gái, ông luôn luôn sợ buộc phải xa cách với những người mình yêu.Trong quan niệm của mình, Xuân Diệu khát vọng sự hòa quyện tuyệt đối. Ông không có niềm tin vào sự hữu hạn của một mọt tình, dù rằng đã ngay gần ngay cạnh bên ông vẫn quan ngại một ngày xa cách nhau.
Nhà thơ Xuân Diệu2. Tương tư chiều
Lời bài thơ:
Bữa ni lạnh, phương diện trời đi ngủ sớm;
Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em
Không gì buồn bằng những chiều tối êm.
Mà ánh sáng đều hoà thuộc bóng tối.
Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối;
Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành;
Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và im lẽ
Không gian xám tưởng chuẩn bị tan thành lệ
Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em!
Thôi hết rồi, gió gác cùng với trăng thềm.
Với sương lá rụng trên đầu ngay sát gũi,
Thôi đã không còn hờn ghen với giận tủi.
(Được giận dỗi nhau! vui miệng bao nhiêu!)
Anh một mình, nghe toàn bộ buổi chiều
Vào chậm rì rì chậm nghỉ ngơi trong hồn hiu quạnh
Anh ghi nhớ tiếng. Anh lưu giữ hình. Anh lưu giữ ảnh
Anh nhớ em, anh ghi nhớ lắm! Em ơi
Anh lưu giữ anh của ngày tháng xa khơi,
Nhớ song môi đang cười cợt ở phương trời.
Nhớ đôi mắt đang quan sát anh đăm đắm!
Gió bao lần từng trận gió mến đi,
Mà kỷ niệm, ôi, nói một cách khác ta chi…
Nỗi nhớ rằng một gia vị đặc trưng của tình yêu. Tín đồ ta viết các về tình yêu và cũng từ này mà nỗi nhớ hiển hiện đủ hồ hết cung bậc qua từng trang thi ca. Chào đón phong trào Thơ mới, Xuân Diệu đã mạnh dạn thể hiện tại nỗi tương tứ mãnh liệt của bản thân trong thành tựu này.Từng câu thơ như giờ đồng hồ lòng réo gọi, thiết tha mong chờ được gặp mặt người thương. Với cách biểu lộ trực tiếp này vẫn đem phong thái thơ của ông trở nên khác biệt với những người dân cùng thời. Viết cùng vấn đề này đã có lần có một Nguyễn Bính mộc mạc, ngại ngùng nép sau bóng dáng thôn Đoài gửi nỗi niềm yêu quý nhớ, từ cách so sánh này sự bạo dạn của ”ông hoàng thơ tình” càng nhằm lại tuyệt vời mạnh trong tim bạn đọc.
Tình yêu thương là chủ thể muôn thưở của thơ ca
Lời bài xích thơ:
Anh chỉ tất cả một tình yêu sản phẩm nhất
Đem mang đến em kèm với cùng 1 lá thư
Em không đem là tình anh đang mất
Tình đã cho không đem lại bao giờ
Thư thì mỏng dính như suốt thời gian sống mộng ảo
Tình thì bi quan như tất cả chia ly
Xếp khuôn giấy để hoài trong túi áo
Mãi trăm lần new gấp lại đưa đi
Em xé như lòng non cùng giấy mới
Mây dần dần trôi hôm ấy đậy sơn khê
Thôi thôi nhé, hoa vẫn sầu dưới đất
Cười trên cành sao được nữa em ơi!
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất
Đem đến em là đã không còn đi rồi!
Là giữa những tác phẩm viết tốt và rực rỡ về tình thân lứa đôi. ” Một tình yêu” là tác phẩm gồm vị trí quan trọng đặc biệt trong lòng tình nhân thơ Xuân Diệu. Do sao vậy? tất cả chăng tình yêu hết lòng nhiệt liệt là mẫu số tầm thường cho hồ hết ai đang yêu cuồng say, có chăng lời thơ như nói hộ lòng người!
Tình yêu trong thơ ông mang các cung bậc cảm xúc
Lời bài xích thơ:
Yêu là bị tiêu diệt ở trong tâm một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc chắn được yêu
Cho khôn xiết nhiều, tuy vậy nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc bái ơ, chẳng biết
Phút sát gũi cũng giống như giờ phân tách biệt
Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,
Vì mấy lúc yêu mà vững chắc được yêu!
– yêu thương là bị tiêu diệt ở trong tâm địa một ít
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt
Những bạn si theo dõi lốt chân yêu
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu
Và tình yêu là tua dây vấn vít
Yêu, là chết ở trong tim một ít.
Khi đọc bài thơ của ông chúng ta thấy nhà thơ thật tinh tế và sắc sảo khi phát hiện tại quy luật chi phối trái đất tinh thần cực kỳ phong phú, phức hợp của nhỏ người: yêu thương là niềm hạnh phúc vô biên và yêu cũng là đau buồn tột cùng.
Qua từng ý thơ của mình, Xuân Diệu biểu lộ quan niệm về tình yêu
Lời bài thơ:
Yêu khẩn thiết thế vẫn tồn tại chưa đủ?
Anh tham lam, anh yên cầu quá nhiều,..
Anh biết rồi , em vẫn nói em yêu;..
Sao vẫn ý muốn nhắc một lời đã cũ?
-Yêu tha thiết, thế vẫn còn đấy chưa đủ
,Nếu em yêu cơ mà chỉ để trong lòng;
Không tỏ hay, thương yêu cũng là không .
Và vẻ đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch
Anh thèm ước ao vô biên với tuyệt đích
Em biết không? Anh tra cứu kiếm em hoài
Sự thiệt ngày nay, không thạt mang đến ngày mai .
Thì ân ái có lúc nào lại cũ?
Yêu tha thiết, thế vẫn còn đấy chưa đủ
Phải nói yêu, trăm bận cho nghìn lần
Phải mặn nồng đến mãi mãi đêm xuân
Đem chim bướm thả trong vườn cửa tình ái
Em yêu cầu nói, đề nghị nói và đề nghị nói
Bằng lời riêng khu vực cuối mắt, đầu mày
Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say
Bằng đầu ngả, bởi miệng cười, tay riết
Bằng yên lặng, bởi chi anh bao gồm biết
Cốt tuyệt nhất là em chớ lạnh như đông.
Chớ thản nhiên mặt một kẻ cháy lòng
Chớ lặng ổn như mặt hồ nước ngủ
Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ.
Xưa nay tình yêu nam phái nữ vốn luôn luôn hiện hữu với tương đối nhiều cung bậc: Lãng mạn, mơ mộng, thiêng liêng, cao thượng, phàm tục, nhục thể, bi đát, đắm đuối, si mê mê, lỗi lầm… như một thừa nhận thức thế tất về đời sống, thơ Xuân Diệu cũng cắt nghĩa về tình yêu trên nhiều phương diện. Đối với thi sĩ yêu là nguồn sống. Thi sĩ mến yêu những cảm xúc tình yêu thương vừa hé nở như thương cảm những gì quý giá nhất nhưng mong manh, dễ vỡ, dễ dàng tan. Thể hiện thái độ sống lành mạnh và tích cực ấy của Xuân Diệu cho thấy thêm ông không chỉ là rất bao gồm ý thức gìn giữ tình yêu ngoại giả tôn bái tình yêu như một chân giá bán trị, một ước mơ mà cuộc sống hướng tới. Ông trân quý tình thương như trân quý cuộc sống đời thường của thiết yếu mình, và tình yêu thương đẹp bao giờ cũng là mục tiêu để bé người xả thân và hy sinh mà không thể nuối tiếc.
Nhiều item của ông đã có xuất bạn dạng và lưu lại giữ
Lời bài xích thơ:
Anh ước đôi ta gồm con
Con tương đương em đẹp chú ý không chán
Giống song mắt, nhìn giống hình gương trán
Con với tình xán lạn song ta
Con giống như em, con cũng tương tự cha
Giống mẫu mũi thực thà thẳng sống
Nhìn gần giống trông xa cũng giống
Cũng mái đầu dợn sóng Quy Nhơn
Nhưng nhỏ ta nó kiểu như em hơn
Giống đi đứng, suy nghĩ suy, ăn uống nói
Duy chẳng giốngcái nư lúc dỗi
Lúc em hờn, trời cũng đề xuất thua
Muốn hoà kẽ tóc cùng với chân tơ
Muốn giết thịt xương ta nở vạn mùa
Em hỡi! Đứa con ái tình ấy
“Tình yêu không đã, mến chưa bưa”
Thi phẩm này được sáng tác vào thời điểm năm 1966, là kết tinh của một trái tim cháy lên ngọn lửa tình yêu. Xuân Diệu thèm yêu thương khát sống với cũng từ khát vọng hết dạ ấy ông còn mong muốn có một hội chứng nhân tình ái. Quả thật, hiểu thơ ông ta hoàn toàn có thể cảm cảm nhận tất thảy đông đảo dư vị của tình yêu.
Mỗi trang thơ phần lớn dạt dào cảm xúc
Lời bài thơ:
Trong chiều tối hôm nhẵn nhá nhem
Anh ra trước cổng đứng chờ em
Nhận từng tầm vóc từ xa tới
Lọc đem một hình anh thuộc quen
Anh thấy người nào cũng vội vàng
Như chim hôm thoi thót về rừng
Người đi xe đạp đăm chiêu lắm
Nghĩ phòng bếp nhà vẫn lửa bập bùng.
Anh cũng chăm hoàn thành cái phòng bếp nhà
Tâm thành cơm nước dọn bưng ra
Một tuần ý muốn đến từ bây giờ tiếp
Vào chén bát cho em vị đậm đà
Nhưng nhẵn hoàng hôn đặc lại rồi
Hình em anh thuộc cụ mà – ôi!
Mấy phen suýt nữa reo
“Em đến”Lại ủi an lòng:
“Hãy chờ thôi!”
Anh đứng như trồng, chẳng chịu đựng đi
Nhớ nhung vun được đức kiên trì
Anh chú ý nét mặt bạn qua vội
Thông cảm muôn đời đều biệt li
Nếu thức ăn uống kia gắp một mình
Tủi lòng, anh vẫn vững lòng tin.
Thương em vất vả, anh quên hết
Nỗi khổ mong đợi cháy dạ.
Một cảnh tượng bắt buộc thơ được ghi dấu ấn trên phong cảnh ý vị. Phần lớn lần chờ tín đồ thương như đẹp đẽ và thoải mái và tự nhiên hơn qua từng cái suy tư ở trong phòng thơ. Gồm lẽ, đơn vị thơ Xuân Diệu của chúng ta đã đóng góp thêm phần hiện hữu hóa rất nhiều khoảnh khắc điệu đà của tình thân qua từng câu, từng từ. Có lúc nào bạn đứng chờ fan ta chưa? có phải bạn cũng có thể có những nỗi niềm như chàng trai ấy không?
Yêu yêu mến là cảm xúc chân thành chủ đạo của mỗi trang thơ
Nhà thơ Xuân Diệu sẽ góp vào nền văn học vn những bài xích thơ rực rỡ và dạt dào cảm xúc. Các bạn đã biết đên báo nhiêu bài thơ trong những trên? ao ước rằng, lần này đã với đến cho bạn một lượng kỹ năng bổ ích. Còn trông đợi gì nữa mà lại không pha một bóc tách trà với ngồi ngẫm nghĩ gần như ý thơ khẩn thiết ấy!
Từ khóa kiếm tìm kiếm liên quan:
thơ xuân diệu về tình yêuthơ về tình thân của xuân diệuthơ tình yêu xuân diệubài thơ về tình thân của xuân diệuthơ xuân diệu tình yêuthơ về tình cảm đời lứa của xuân diệuthơ tình của xuân diệuthơ của xuân diệu về tình yêuthơ tình thân của xuân diệuLời bài bác thơ:
Có một bận em ngồi xa anh quá
Anh bảo em ngồi xích lại ngay sát hơn
Em xích sát thêm một chút: anh hờn.
Em ngoan ngoãn xích ngay sát thêm chút nữa.
Anh sắp tới giận. Em mỉm cười, vội vã
Đến kề anh, cùng mơn trớn: "em đây!"
Anh vui liền, nhưng hốt nhiên lại ảm đạm ngay.
Vì anh nghĩ: thế vẫn còn đấy xa lắm.
Đôi đôi mắt của fan yêu, ôi vực thẳm!
Ôi trời xa, vừng trán của người yêu!
Ta thấy gì đâu sau dung nhan yêu kiều
Mà ta riết giữa hai tay thất vọng.
Dầu tin tưởng: thông thường một đời, một mộng.
Em là em, anh vẫn tiếp tục là anh.
Có thể làm sao qua Vạn Lí trường Thành
Của nhị vũ trụ cất đầy túng thiếu mật.
Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất
Quá khứ anh, anh ko nhắc thuộc em.
Linh hồn ta u uẩn tựa ban đêm,
Ta không thấu, nữa là ai thấu rõ.
Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen tuông bóng gió
Anh mong muốn vào dò hỏi giấc em mơ.
Xem thêm: Màn Hình Ipad Tự Tắt Màn Hình Cảnh Báo Điều Gì Và Hướng Khắc Phục Ra Sao?
Nhưng anh đậy em đông đảo mộng ko ngờ
Cũng như em giấu hầu như điều vượt thực...
Hãy ngay cạnh đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!
Hãy trộn nhau song mái tóc ngắn dài!
Những cánh tay! Hãy quấn riết song vai!
Hãy dâng cả tình cảm lên sóng mắt!
Hãy khăng khít gần như cặp môi gắn chặt
đến anh nghe song hàm ngọc của răng;
Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng:
"Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!".
Một nét đẹp trong thơ tình Xuân Diệu là sự trăn trở về sự gắn kết dài lâu của đôi trai gái, ông luôn sợ đề xuất xa cách với những người mình yêu.Trong ý niệm của mình, Xuân Diệu khát vọng sự hòa quyện tuyệt đối. Ông không tồn tại niềm tin vào sự hữu hạn của một côn trùng tình, mặc dù rằng đã ngay sát ngay sát bên ông vẫn e ngại một ngày xa bí quyết nhau.
Thông tin tác phẩm:
Thể loại: Văn học hiện nay đạiTương tứ chiều
77Lời bài bác thơ:
Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm;
Anh lưu giữ em, em hỡi! Anh ghi nhớ em
Không gì buồn bằng những giờ chiều êm.
Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối.
Gió lướt thướt kéo bản thân qua cỏ rối;
Vài miếng đêm u uất lẩn vào cành;
Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và yên lẽ
Không gian xám tưởng sắp tới tan thành lệ
Thôi không còn rồi! Còn đưa ra nữa đâu em!
Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm.
Với sương lá rụng bên trên đầu ngay gần gũi,
Thôi đã hết hờn ghen cùng giận tủi.
(Được hờn giận nhau! phấn kích bao nhiêu!)
Anh một mình, nghe toàn bộ buổi chiều
Vào chậm chạp chậm ở trong hồn hiu quạnh
Anh ghi nhớ tiếng. Anh ghi nhớ hình. Anh lưu giữ ảnh
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi
Anh nhớ anh của tháng ngày xa khơi,
Nhớ đôi môi đang cười cợt ở phương trời.
Nhớ hai con mắt đang nhìn anh đăm đắm!
Gió bao lần từng trận gió yêu mến đi,
- cơ mà kỷ niệm, ôi, còn gọi ta chi...
Nỗi hãy nhờ rằng một gia vị đặc trưng của tình yêu. Fan ta viết các về tình yêu cùng cũng từ này mà nỗi lưu giữ hiển hiện nay đủ đông đảo cung bậc qua từng trang thi ca. Mừng đón phong trào Thơ mới, Xuân Diệu đã mạnh dạn thể hiện tại nỗi tương tư mãnh liệt của chính bản thân mình trong tòa tháp này.Từng câu thơ như giờ đồng hồ lòng réo gọi, thiết tha mong đợi được chạm mặt người thương. Với cách bộc lộ trực tiếp này vẫn đem phong cách thơ của ông trở nên khác hoàn toàn với những người cùng thời. Viết cùng chủ đề này đã từng có lần có một Nguyễn Bính mộc mạc, ngại ngùng nép sau bóng dáng thôn Đoài giữ hộ nỗi niềm yêu quý nhớ, trường đoản cú cách so sánh này sự mạnh dạn của ""ông hoàng thơ tình" càng nhằm lại tuyệt hảo mạnh trong tim bạn đọc.
Thông tin tác phẩm:
Thể loại: Văn học hiện đạiLời bài xích thơ:
Anh chỉ bao gồm một tình yêu vật dụng nhất
Đem đến em kèm với cùng 1 lá thư
Em không rước là tình anh vẫn mất
Tình đã cho không đem lại khi nào
Thư thì mỏng dính như suốt cả quảng đời mộng ảo
Tình thì ai oán như toàn bộ chia ly
Xếp khuôn giấy nhằm hoài vào túi áo
Mãi trăm lần mới gấp lại chuyển đi
Em xé như lòng non thuộc giấy mới
Mây dần dần trôi hôm ấy che sơn khê
Thôi thôi nhé, hoa đã sầu dưới đất
Cười bên trên cành sao được nữa em ơi!
Anh chỉ tất cả một tình yêu lắp thêm nhất
Đem mang đến em là đã không còn đi rồi!
Là một trong những tác phẩm viết tuyệt và đặc sắc về tình thương lứa đôi. "Một tình yêu" là tác phẩm gồm vị trí đặc biệt quan trọng trong lòng người yêu thơ Xuân Diệu. Vày sao vậy? bao gồm chăng tình yêu không còn lòng nhiệt tình là chủng loại số thông thường cho phần nhiều ai đang yêu thương cuồng say, tất cả chăng lời thơ như nói hộ lòng người!
Thông tin tác phẩm:
Thể loại: Văn học hiện đạiLời bài xích thơ:
Yêu là bị tiêu diệt ở trong tim một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc chắn được yêu
Cho rất nhiều, tuy nhiên nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc bái ơ, chẳng biết
Phút ngay gần gũi cũng giống như giờ phân tách biệt
Tưởng trăng tàn, hoa tạ cùng với hồn tiêu,
Vì mấy khi yêu mà vững chắc được yêu!
- yêu thương là chết ở trong lòng một ít
Họ lạc lối giữa u sầu mịt mờ
Những người si theo dõi dấu chân yêu thương
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu
Và tình yêu là sợi dây vấn vít
Yêu, là bị tiêu diệt ở trong tâm địa một ít.
Khi đọc bài xích thơ của ông chúng ta thấy bên thơ thật sắc sảo khi phát hiện nay quy chính sách chi phối quả đât tinh thần khôn xiết phong phú, phức hợp của nhỏ người: yêu là hạnh phúc vô biên với yêu cũng là buồn bã tột cùng.
Thông tin tác phẩm:
Thể loại: Văn học hiện đạiLời bài xích thơ:
Yêu tha thiết thế vẫn tồn tại chưa đủ?
Anh tham lam, anh yên cầu quá nhiều,..
Anh biết rồi , em sẽ nói em yêu;..
Sao vẫn ao ước nhắc một lời đang cũ?
-Yêu tha thiết, thế vẫn còn đó chưa đủ
,Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng;
Không tỏ hay, yêu thích cũng là không .
Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch
Anh thèm mong muốn vô biên cùng tuyệt đích
Em biết không? Anh tìm kiếm em hoài
Sự thiệt ngày nay, không thạt cho ngày mai .
Thì ân ái có lúc nào lại cũ?
Yêu tha thiết, thế vẫn tồn tại chưa đầy đủ
Phải nói yêu, trăm bận cho nghìn lần
Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân
Đem chim bướm thả trong sân vườn tình ái
Em đề nghị nói, đề xuất nói và yêu cầu nói
Bằng lời riêng chỗ cuối mắt, đầu mày
Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say
Bằng đầu ngả, bởi miệng cười, tay riết
Bằng im lặng, bằng chi anh có biết
Cốt tuyệt nhất là em chớ lạnh như đông.
Chớ thản nhiên mặt một kẻ cháy lòng
Chớ lặng ổn như mặt đầm nước ngủ
Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ.
Xưa nay tình yêu thương nam con gái vốn luôn hiện hữu với tương đối nhiều cung bậc: Lãng mạn, mơ mộng, thiêng liêng, cao thượng, phàm tục, nhục thể, bi đát, đắm đuối, mê man mê, lỗi lầm… như một nhận thức thế tất về đời sống, thơ Xuân Diệu cũng giảng nghĩa về tình cảm trên nhiều phương diện. Đối cùng với thi sĩ yêu là nguồn sống. Thi sĩ yêu thương những cảm xúc tình yêu vừa hé nở như mến yêu những gì cực hiếm nhất nhưng mong mỏi manh, dễ dàng vỡ, dễ dàng tan. Thái độ sống tích cực và lành mạnh ấy của Xuân Diệu cho biết thêm ông không chỉ là rất có ý thức gìn giữ tình yêu hơn nữa tôn bái tình yêu như 1 chân giá chỉ trị, một khao khát mà cuộc sống hướng tới. Ông trân quý tình thương như trân quý cuộc sống đời thường của thiết yếu mình, với tình yêu thương đẹp khi nào cũng là mục tiêu để nhỏ người xả thân và quyết tử mà không còn nuối tiếc.
Thông tin tác phẩm:
Thể loại: Văn học hiện đạiLời bài xích thơ:
Anh ước đôi ta có con
Con tương tự em đẹp chú ý không chán
Giống đôi mắt, nhìn giống hình gương trán
Con với tình xán lạn song ta
Con kiểu như em, con cũng giống như cha
Giống dòng mũi ngay thẳng thẳng sống
Nhìn tương tự trông xa cũng giống
Cũng mái đầu dợn sóng Quy Nhơn
Nhưng bé ta nó như là em hơn
Giống đi đứng, nghĩ về suy, ăn nói
Duy chẳng giốngcái nư khi dỗi
Lúc em hờn, trời cũng yêu cầu thua
Muốn hoà kẽ tóc với chân tơ
Muốn giết mổ xương ta nở vạn mùa
Em hỡi! Đứa con ái tình ấy
"Tình yêu chưa đã, mến chưa bưa"
Thi phẩm này được sáng tác vào khoảng thời gian 1966, là kết tinh của một trái tim cháy lên ngọn lửa tình yêu. Xuân Diệu thèm yêu thương khát sống và cũng tự khát vọng nhiệt thành ấy ông còn mong muốn có một hội chứng nhân tình ái. Quả thật, gọi thơ ông ta có thể cảm nhận được tất thảy hầu hết dư vị của tình yêu.
Thông tin tác phẩm:
Lời bài thơ:
Trong chiều tối hôm nhẵn nhá nhem
Anh ra trước cổng đứng đợi em
Nhận từng hình dáng từ xa tới
Lọc mang một hình anh nằm trong quen
Anh thấy ai cũng vội vàng
Như chim hôm thoi thót về rừng
Người đi xe đạp đăm chiêu lắm
Nghĩ bếp nhà đang lửa bập bùng.
Anh cũng chăm chấm dứt cái nhà bếp nhà
Tâm thành cơm nước dọn bưng ra
Một tuần ước ao đến từ bây giờ tiếp
Vào chén bát cho em vị đậm đà
Nhưng láng hoàng hôn sệt lại rồi
Hình em anh thuộc cố kỉnh mà - ôi!
Mấy phen suýt nữa reo
"Em đến"Lại ủi an lòng:
"Hãy hóng thôi!"
Anh đứng như trồng, chẳng chịu đựng đi
Nhớ nhung vun được đức kiên trì
Anh chú ý nét mặt tín đồ qua vội
Thông cảm muôn đời rất nhiều biệt li
Nếu thức ăn kia gắp một mình
Tủi lòng, anh vẫn vững vàng lòng tin.
Thương em vất vả, anh quên hết
Nỗi khổ mong chờ cháy dạ.
Một cảnh tượng yêu cầu thơ được để lại ấn tượng trên phong cảnh ý vị. Phần đông lần chờ tín đồ thương như xinh tươi và thoải mái và tự nhiên hơn qua từng loại suy tư ở trong phòng thơ. Bao gồm lẽ, công ty thơ Xuân Diệu của họ đã đóng góp phần hiện hữu hóa phần lớn khoảnh khắc duyên dáng của tình cảm qua từng câu, từng từ. Có bao giờ bạn đứng chờ bạn ta chưa? tất cả phải bạn cũng đều có những nỗi niềm như cánh mày râu trai ấy không?
Thông tin tác phẩm:
Thể loại: Văn học hiện tại đạiLời bài xích thơ:
Tôi ý muốn tắt nắng nóng đi
Cho màu chớ nhạt mất;Tôi ao ước buộc gió lại
Cho mùi hương đừng bay đi.
Của ong bướm này đây tuần trăng mật;Này trên đây hoa của đồng nội xanh rì;Này trên đây lá của cành tơ phơ phất;Của yến oanh này trên đây khúc tình si.
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;Mỗi sáng sủa sớm, thần vui hằng gõ cửa;Tháng giêng ngon như 1 cặp môi gần;Tôi sung sướng. Nhưng nhanh nhẹn một nửa:
Tôi không ngóng nắng hạ new hoài xuân.Xuân sẽ tới, tức là xuân đang qua,Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,Mà xuân hết, tức là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, dẫu vậy lượng trời cứ chật,Không cho dài thời trẻ của nhân gian,Nói làm bỏ ra rằng xuân vẫn tuần hoàn,Nếu mang đến nữa không hẳn rằng gặp lại.
Còn trời đất, nhưng không có gì tôi mãi,Nên bâng khuâng tôi nhớ tiếc cả đất trời;Mùi tháng, năm các rớm vị phân chia phôi,Khắp sông, núi vẫn than thì thầm tiễn biệt…
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,Phải chăng hờn vì chưng nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng tấp nập bỗng đứt tiếng reo thi,Phải chăng hại độ phai tàn chuẩn bị sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng lúc nào nữa…Mau đi thôi! Mùa không ngả chiều hôm,
Ta ao ước ôm
Cả sự sống mới bước đầu mơn mởn;Ta mong riết mây đưa và gió lượn,Ta hy vọng say cánh bướm cùng với tình yêu,Ta ao ước thâu trong một chiếc hôn nhiều
Và non nước, cùng cây, với cỏ rạng,
Cho ngà ngà mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh dung nhan của thời tươi;– Hỡi xuân hồng, ta mong cắn vào ngươi!
Đây là một trong những bài thơ vượt trội nhất của Xuân Diệu trước bí quyết mạng. Đây là tiếng nói của một trọng tâm hồn yêu thương đời, yêu thương sống mang đến cuồng nhiệt, nhưng lại đằng tiếp nối là cả một quan niệm nhân sinh new chưa thấy trong thơ ca truyền thống.Bài thơ là 1 quan niệm sống mới lạ và hãng apple bạo cơ mà trước đó chưa từng có. Lối sống ở chỗ này biết trải nghiệm một cách chủ yếu đáng, biết khẩn trương sống cho ra sống. Tuy vậy ở vội vàng, người sáng tác chỉ đề cập mang đến lối sống thiên về hưởng thụ chạy theo thời gian. Ông lôi kéo mọi fan hãy biết yêu thương và tận hưởng những thứ cuộc sống thường ngày ban tặng, hãy tranh thủ thời gian, tuổi trẻ để sống đầy đủ đầy nhất. Ông đang quên đi nhiệm vụ kêu mọi người phải hiến đâng cho cuộc đời. Và trong cuộc đời nhà ông, ông vội vàng hiến đâng chứ không phải vội đá quý hưởng thụ.
Thông tin tác phẩm:
Thể loại: Văn học hiện đạiLời bài xích thơ:
Một không nhiều nắng, vài tía sương mỏng mảnh thắm,
Mấy cành xanh, năm bảy nhan sắc yêu yêu
Thế là xuân.
Tôi ko hỏi chi nhiều.
Xuân sẽ sẵn trong thâm tâm tôi lai láng.Xuân không chỉ là ở ngày xuân ba tháng;
Xuân là khi nắng rạng mang lại tình cờ,
Chim trên cành há mỏ hót ra thơ;
Xuân là dịp gió về không định trước.Đông vẫn lạnh thốt nhiên một hôm trở ngược,
Mây cất cánh đi nhằm hở một form trời
Thế là xuân.
Ngày chỉ nóng hơi hơi,
Như được nắm 1 bàn tay son trẻ…Xuân sinh sống giữa ngày đông khi nắng nóng hé;
Giữa ngày hè khi trời biếc sau mưa;
Giữa ngày thu khi gió sáng bay vừa
Lùa thanh sắc tự dưng trong áo rộng.Nếu lá úa trên cành bàng ko rụng,
Mà hoa thưa ửng tiết quá ngày thường;
Nếu vườn như thế nào cây nhãn tự dưng ra hương,
Là xuân đó.
Tôi chờ chờ chi nữa?
Bình minh quá, mọi khi tình lại hứa,
Xuân ơi xuân vĩnh viễn thân lòng ta
Khi phần đông em gặp gỡ gỡ giữa đường qua
Ngừng đôi mắt lại, nhằm trao cười, bỡ ngỡ.Ấy là máu tin báo lòng sắp đến nở
Thêm một phen, tuy đã mấy lần tàn.
Ấy là hồn giăng rộng khắp không gian
Để đánh lưới phần đông duyên hờ bắt đầu mẻ?Ấy số đông cánh chuyển trong thâm tâm nhẹ nhẹ
Nghe xốn xang rờn rợn đến hay hay…
Ấy là thư hồi vỏ hộp đón trong tay;
Ấy dư âm giọng nói đã thọ ngày
Một nhanh chóng tim bỗng êm ả dịu dàng đồng vọng…
Miễn trời sáng, mà lòng ta dợn sóng,
Thế là xuân.
Hà tất đủ chim, hoa?
Kể đưa ra mùa, thời tiết, với niên hoa,
Tình ko tuổi, cùng xuân không ngày tháng.
Hơi thở và cảm giác của người sáng tác được diễn tả rất thật, rất rõ nét, đó là tiếng lòng của khá nhiều độc trả ở thời đại làm sao đi nữa tuy nhiên thời gian và không khí cách nhau ngót ngét hơn 80 năm. Dù có cách gần 1 thế kỷ nhưng tình cảm và tinh thần dành riêng cho mùa Xuân thời nào cũng như vậy …, gấp vã ,mãnh liệt với …bất lực trước thời gian.
Thông tin tác phẩm:
Thể loại: Văn học hiện nay đạiLời bài xích thơ:
Anh không xứng là biển khơi xanh
Nhưng anh mong mỏi em là bờ mèo trắng
Bờ cat dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê...
Bờ đẹp đẽ cát vàng-
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ âm thầm mơ màng
Suốt nghìn năm mặt sóng...
Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi mèo vàng em
Hôn thiệt khẽ, thật êm
Hôn yên ả mãi mãi
Đã hôn rồi, hôn lại
Cho mang đến mãi muôn đời
Đến tan cả khu đất trời
Anh mới thôi dào dạt...
Cũng bao gồm khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu thương mến
Ngập bến của ngày đêm
Anh ko xứng là đại dương xanh
Nhưng cũng xin có tác dụng bể biếc
Để hát mãi mặt gành
Một tình bình thường không hết
Để đầy đủ khi bọt tung trắng xoá
Và gió về bay toả khu vực nơi
Như hôn mãi nghìn năm ko thoả,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!
Biển của Xuân Diệu là một trong những bài thơ hay độc nhất của ông hoàng thơ tình. Với gần như vần thơ giản dị này nhưng ta có thể cảm nhận được thâm thúy một tình cảm được lồng vào size trời đại dương khơi. Chính sự mênh mông vô hạn ấy đã có khung trời biển khơi hòa vào loại tha thiết của tình yêu. Ở phía trên ta cảm giác được hồ hết điều cao to hơn và cũng rất đậm chất hóm hỉnh của Xuân Diệu. Hải dương xanh hay bể biếc chỉ là những phương pháp nói khác biệt về một đối tượng mà thôi. Đó là việc vòng vo để làm duyên và cũng là một cách để lấy lòng người mình yêu kia mà. Tất cả làm đại dương biếc thì khi đó người bản thân yêu mới có thể là bờ để thầm vỗ. Hay đơn giản là một cách nói tình thân của anh giành riêng cho em mênh mông như hải dương và cũng chính là sự vĩnh hằng. Cùng tình yêu ấy luôn luôn bồi hồi tha thiết như sóng trùng đại dương.
Thông tin tác phẩm:
Thể loại: Văn học hiện nay đạiTrong vườn tối ấy những trăng quá,
Ánh sáng tuôn đầy các lối đi.
Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ...
Im lìm, không đủ can đảm nói năng chi.
Bâng khuâng chân nuối tiếc giậm lên vàng,
Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang,
Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá,
Và làm sai lỡ nhịp trăng đang.
Dịu dàng bọn những ánh tơ xanh,
Cho gió du dương điệu múa cành;
Cho gió đượm buồn, thôi náo động
Linh hồn yểu điệu của đêm thanh.
Chúng tôi âm thầm bước trong thơ,
Lạc thân niềm êm chẳng bến bờ.
Trăng sáng, trăng xa, trăng rộng quá!
Hai fan nhưng chẳng bớt bơ vơ.
Xuân diệu là 1 nhà thơ nổi tiếng với rất nhiều vần thơ tình lai lãng bay bổng, thơ của ông rất lôi cuốn người nghe. Những bài thơ tình nghe thôi cũng đã thấy vấn vương lưu luyến rồi. Trăng cũng là nguồn cảm hững vô tận để ông gửi tâm tư tình cảm lòng mình, những bài xích thơ về trăng gần như là thơ tình yêu tất cả lãng mạn, bao gồm đau khổ, có dơ bẩn nhung, có luyến tiếc…
Thông tin tác phẩm:
Thể loại: Văn học hiện đạinhà thơ Xuân Diệu đã góp vào nền văn học nước ta những bài thơ rực rỡ và dạt dào cảm xúc. Chúng ta đã biết đên báo nhiêu bài thơ trong số trên? mong rằng,canthiepsomtw.edu.vn lần này đã mang đến cho chính mình một lượng kỹ năng và kiến thức bổ ích. Còn trông mong gì nữa nhưng mà không trộn một bóc trà với ngồi ngẫm nghĩ những ý thơ khẩn thiết ấy!
chia sẻ lên facebook Báo lỗi canthiepsomtw.edu.vn
khoa học văn hóa hay độc nhất tình yêu thơ ca